Thương mến tính cách, hoàn cảnh của ông Ry, bà Xơi mặc kệ những đàm tiếu của người đời để về chung nhà, cùng ông xây dựng tổ ấm.
Đó là bá Thạch Thị Xơi (63 tuổi, ngụ tại ấp Trạm, xã Phước Hưng, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh). Bà Xơi cho biết, vì cảm mến hoàn cảnh của ông Kim Na Ry (66 tuổi) vợ mất sớm, một mình phải nuôi con gái tật nguyền nên bà quyết định dọn về sống chung để lo lắng, chăm sóc cho hai cha con ông. Bỏ mặc những dị nghị, cười chê của mọi người, bà Xơi chẳng màng khổ cực, quyết tâm làm vợ của ông Ry, làm “dì ghẻ” của chị Thạch Thị Mai (31 tuổi, mắc bệnh tâm thần, khuyết tật). Hơn 20 năm nên duyên mẹ con, từ một người xa lạ, bà Xơi trở thành đôi tay, bước chân nâng đỡ cho chị Mai.
Kể từ ngày dọn về sống chung với ông Ry, cuộc sống của bà Xơi thêm phần vất vả khi cái nghèo đói, bệnh tật cứ bám víu lấy cuộc sống của gia đình bà. Không có đất, có vườn, hai vợ chồng ông bà phải đi làm thuê, ai kêu gì làm nấy để chạy lo cơm ngày ba bữa.
Tréo ngoe thay, trong khi cả hai vợ chồng đi làm vắng, kẻ xấu đã vào nhà dở trò với chị Mai khiến chị mang bầu. Đến khi thấy bụng của con gái to bất thường, vợ chồng già mới té ngửa vì chị Mai đã mang thai 5 tháng. Nuốt nước mắt vào trong, hai vợ chồng bà Xơi bỏ qua những lời dị nghị của xóm làng về đứa con gái điên có chửa, ông bà tiếp tục làm lụng để lo cho hai mẹ con chị Mai. Đến giữa tháng 8/2017, chị Mai đã hạ sinh một bé gái kháu khỉnh dẫu không biết mặt bố đứa bé là ai.
Dù không máu mủ nhưng bà Xơi rất thương và chăm sóc mẹ con chị Mai như con ruột
“Lúc mới có con, hễ đứa nhỏ khóc, con Mai liền ú ớ gọi tui lại giúp nó ẵm con lên mà cho bú. Suốt ngày nó quấn quýt bên con, hết ú ớ cười đùa rồi lặng lẽ nhìn con ngủ. Cũng may con bé ngày một lớn lên, ngoan ngoãn và biết nghe lời mẹ, giờ 2 mẹ con lúc nào cũng quấn lấy nhau, tui mừng lắm”, bà Xơi tâm sự.
Bé Mai Phương giờ đã lên 4, ngoan ngoãn và vâng lời
Từ ngày có con, chị Mai cũng trở nên hoạt bát, nhanh nhẹn hơn. Chiếc điện thoại cũ được ông Ry mua về, mỗi ngày chị Mai đều dùng đôi chân tật nguyền vào điện thoại để mở nhạc, phim hoạt hình cho bé Mai Phương. Tuy không thể nói chuyện nhưng khi được hỏi về tình yêu thương dành cho con, chị Mai liền cúi xuống, đưa đôi tay cong quẹo cố ôm con vào lòng, căn nhà nhỏ lúc nào cũng ấm áp và tràn ngập tiếng cười.
Hơn 20 năm trời chung sống, bà Xơi trải qua những chuỗi ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình khi được làm vợ, làm mẹ. Dù chị Mai không phải con ruột nhưng tình thương bà dành cho chị chẳng khác nào máu mủ, ruột rà, chăm chút cho con, cho cháu từng bữa ăn giấc ngủ.
Kể về người vợ hờ hơn 20 năm gắn bó, ông Ry không khỏi tự hào, cười nghẹn trong hạnh phúc. “Tui thương bả lắm, về đây rồi chịu cực luôn với hai cha con, việc gì bả cũng làm, nếu không có bả, không biết hai cha con tui sống ra sao nữa”. Sau khi dọn về sống chung, hai vợ chồng không có thêm con cái, tất cả tình thương đều dành trọn vẹn cho người con gái tật nguyền và đứa cháu ngoại “bất đắc dĩ”.
Người mẹ như bà Xơi khiến cho mọi người có lòng tin, tích cực hơn trong bao câu chuyện con chung- con riêng, mẹ kế- con chồng. Như bà Phan Thị Hoa (SN 1970, ở xã Thanh Mai, huyện Thanh Chương, Nghệ An). Tấm lòng của bà Hoa đối với 8 đứa con riêng của chồng khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Bà Hoa về làm vợ ông Trần Văn Đức (SN 1955) vào năm 2006. Mặc dù biết ông Đức đã qua một đời vợ, có 8 đứa con nheo nhóc, một đứa con đầu mắc bệnh tâm thần. Song vì thương cảm cho bọn trẻ còn nhỏ đã thiếu hơi mẹ, thương cảnh ông Đức “gà trống nuôi con”, bà Hoa đã chấp nhận về cùng ông gánh vác việc gia đình.
Năm 2007, bà Hoa hạ sinh bé Trần Quang Huy. Đứa bé vừa lọt lòng mẹ, bà Hoa nhờ các bác sỹ thắt ống dẫn trứng cho mình. Năm 2014, anh Trần Văn Thắng – con riêng thứ 7 của ông Đức bị chẩn đoán bị ung thư. Chính bà Hoa đã đi vay mượn tiền, đưa con ra Hà Nội chữa trị.
Sau 2 năm chống chọi với bệnh tật, ngày Thắng ra đi, bà Hoa khóc cạn cả nước mắt. Con mất chưa lâu, ông Đức cũng bỏ bà mà đi vì căn bệnh ung thư máu. Các người con còn lại đi làm ăn xa, nhà giờ chỉ còn bà cùng cậu con út và người con gái đầu của chồng mắc bệnh tâm thần. Cuộc sống của bà sau bao năm vẫn vất vả, nhưng cũng cứ thế êm đêm trôi qua.