Nhiều bậc phụ huynh nghĩ rằng lo cho con ‘từ a – z’ sẽ là cách yêu thương tốt nhất, tuyệt vời nhất. Thế nhưng chính điều đó lại vô tình làm hại đứa trẻ ‘cực phẩm’ của họ.
Nhiều khi cha mẹ cứ nghĩ rằng chỉ cần mình yêu con, chăm con, lo lắng cho con tất cả mọi điều là con sẽ phát triển tốt bởi vì con có đủ tình thương và đời sống vật chất đủ đầy rồi còn điều gì tốt hơn nữa. Nhưng sự thật về việc làm thế nào để con trẻ có thể phát triển tốt lại phức tạp. Làm sao để chúng ta có yêu thương đúng cách đối với con trẻ, đó mới là điều giúp trẻ phát triển đúng hướng.
Vốn dĩ chúng ta yêu thương con đều xuất phát từ những tình cảm tự nhiên chẳng phải cân nhắc gì, cũng chẳng phải suy tư gì. Yêu thì cứ thể hiện là yêu thôi, chẳng phải điều chỉnh cũng chẳng phải xem xét điều gì phù hợp. Đó là cách cha mẹ thương yêu con cái. Nhưng yêu thương cũng cần đúng cách, tránh việc quá bao bọc con cái sẽ tạo ra những tính cách xấu và thậm chí là ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
“Người Việt Nam có tuổi thơ kéo dài nhất thế giới, đến khi lập gia đình vẫn như đứa trẻ chỉ vì từ nhỏ, những việc thuộc về bản thân các em chẳng những không được quyết định mà còn được người khác làm hộ”. Đó là lời nhận xét hóm hỉnh nhưng không kém phần chua xót của bác sĩ Nguyễn Lan Hải, cố vấn chuyên môn Hội quán Các bà mẹ TP HCM.
Đôi khi ta cứ nghĩ cha mẹ cũng nhàn hạ, rảnh rỗi nên gánh vác tất cả việc nhà để con mình có thời gian và tập trung cả vào việc học.
Nhưng rồi tình thương đó vô tình lại hại con và không giúp con có một khả năng thích ứng để sinh tồn với hoàn cảnh sống khi thiếu bàn tay nâng đỡ của cha mẹ.
Chúng ta sợ con đi ra đường một mình nên cứ mãi kèm cặp, đón đưa, sợ con ăn uống ở quán xá mất vệ sinh nên mua sẵn thức ăn hàng ngày. Nếu cha mẹ có đi đâu vắng nhà thì nấu sẵn thức ăn, hẹn đi, hẹn lại.
Sợ con đi học uống nước mất vệ sinh, không an toàn nên ta nấu sẵn để mang theo. Sợ cho con tiền thì chúng lại chi tiêu vào những khoản không cần thiết. Sợ con tiếp xúc với bạn bè xung quanh vì mấy đứa đó bỏ học sớm sẽ nhiễm những thói hư, tật xấu…
Tất cả những điều đó dần dà trở thành một thói quen thụ động cho con em mình lúc nào chẳng hay mà rất khó khắc phục, sửa chữa.
Là cha mẹ, ai cũng đều thương con và mong con mình khôn lớn trưởng thành bằng bạn bè. Tuy nhiên, tình thương tốt nhất là chúng ta gần gũi, định hướng, giám sát và hướng dẫn con những công việc, kĩ năng từ sơ đẳng đến cơ bản để con có thể tự lập khi vắng hoặc xa cha mẹ.
Sự che chở, bao bọc con cũng rất cần thiết nhưng cũng không phải lúc nào cha mẹ cũng làm vậy. Sự trưởng thành của con cái ngoài sự cố gắng của bản thân các em thì luôn cần sự cộng hưởng của giáo dục từ cha mẹ, nhà trường và xã hội.
Trong đó, yếu tố gia đình đóng vai trò quan trọng nhất và điều chắc chắn sự giáo dục đó phải từ sự yêu thương , cộng với tính nghiêm khắc, bảo ban từ cha mẹ, ông bà…
Nhưng, cha mẹ cũng đừng bao bọc con nhiều quá, đừng làm thay con, nhất là khi các con đã tự biết làm những công việc nhà, những công việc tự phục vụ mình.Hãy giáo dục cho con mình trưởng thành với đầy đủ những kỹ năng cần thiết để khi xa cha mẹ thì các em có thể tự lo, tự chăm sóc cho mình.