Tuổi thơ bất hạnh
Chiều muộn, men theo cánh đồng muối, qua từng con ngõ quanh co, hỏi thăm mãi chúng tôi cũng tìm được đến căn nhà của mẹ con em Hồ Thị Tú Anh (20 tuổi, trú thôn Nghĩa Bắc, xã Quỳnh Nghĩa, Quỳnh Lưu, Nghệ An). Từ ngoài sân đã nghe tiếng trẻ khóc, tiếng thì thào à ơi ru con của người mẹ.
Thấy con gái khóc nhưng không còn sức để bồng, Tú Anh gượng dậy, dựa người vào tường, hướng khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi về phía con rồi thở dài bất lực.
Người mẹ trẻ bệnh tật gần như không đủ sức để bế con.
“Khoảng cách từ chỗ em đến chiếc võng nơi con gái nằm chỉ cách nhau vài ba bước chân thôi, mà sao với em bây giờ nó xa cách và khó khăn đến thế. Em muốn đến bên cạnh để ôm con vào lòng, dỗ dành, chơi đùa với con nhưng không còn sức nữa rồi.
Số em sao quá bất hạnh, vừa sinh ra đã bị mẹ bỏ rơi bên đường, 13 tuổi lại mắc bệnh ung thư. Em không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Chỉ thương con mới 5 tháng tuổi đã phải gánh chịu nhiều thiệt thòi. Xin lỗi con vì phải làm con của một người bệnh tật như mẹ”, Tú Anh nghẹn lời.
Đang loay hoay chuẩn bị bữa tối dưới bếp, nghe tiếng cháu ngoại khóc, bà Hồ Thị Châu (58 tuổi, mẹ nuôi Tú Anh) lau vội đôi tay còn ướt vào vạt áo, bê bát cháo vừa nghiền nhuyễn lên nhà để đút cho cháu ăn. Dường như đói quá, bé Trương Thị Khánh Nhi (5 tháng tuổi, con gái Tú Anh) nằm yên trên giường, ăn một cách ngon lành. Ăn no, đứa trẻ lại ngủ gật gù trong vòng tay bà ngoại.
Mẹ mắc bệnh ung thư nên từ khi chào đời, bé Nhi phải uống sữa ngoài. Hơn một tháng nay, không còn tiền mua sữa thường xuyên, bà Châu đành chắt nước cơm, nấu cháo nghiền nhuyễn đút cho cháu ăn dặm.
Bà Châu kể, bố bà là liệt sỹ. Năm lên 9 tuổi, mẹ bà đi lấy chồng. Bà sống nay đây mai đó, khi ở với ông bà nội, khi ở với mẹ và dượng.
Năm 26 tuổi, bà Châu lập gia đình và cũng từng mang thai một lần nhưng bị sẩy. Khát khao làm mẹ cháy bỏng, chắt góp được đồng nào, vợ chồng bà vay mượn thêm để điều trị hiếm muộn. Thế nhưng, mong ước ấy của bà vẫn không thành hiện thực.
“Tôi còn nhớ, chiều 25/11/2003, trên đường vào trung tâm chăm sóc sức khỏe bà mẹ trẻ em thành phố Vinh điều trị hiếm muộn thì nghe tiếng trẻ con khóc bên đường. Tiến gần lại, tôi phát hiện bé sơ sinh bị bỏ rơi bên gốc cây cùng vài bộ quần áo. Tôi hô hoán mọi người xung quanh rồi bế đứa trẻ vào bệnh viện gần đó để chăm sóc”, bà Châu nhớ lại.
Nghĩ duyên số đã cho mình gặp đứa trẻ bị bỏ rơi, bà Châu tha thiết xin và làm thủ tục nhận con nuôi. Và cũng từ đó, Tú Anh được bà Châu đưa về cưu mang, chăm sóc.
Khi Tú Anh vừa 6 tháng tuổi thì vợ chồng bà Châu ly hôn. Người chồng sau đó cũng có gia đình mới. Từ đó, 2 mẹ con bà Châu sống thui thủi bên nhau. Dù không mang nặng đẻ đau, nhưng người phụ nữ này luôn xem Tú Anh như con ruột của mình.
Năm Tú Anh 13 tuổi, phát hiện Tú Anh có một khối u như quả trứng gà ở phía sau lưng, bà Châu đưa con đi khám thì như sét đánh ngang tai khi cầm kết luận con mắc bệnh ung thư phần mềm. Tú Anh nghỉ học, thay vào đó là những tháng ngày rong ruổi khắp các bệnh viện để “chiến đấu” với bệnh tật, giành giật sự sống.
Bà Châu khóc nghẹn khi kể về cuộc sống khốn khổ của mình.
“Là đứa trẻ bị bỏ rơi nhưng Tú Anh rất thông minh và hiểu chuyện. Khi phát hiện mắc bệnh, Tú Anh gào khóc, nắm lấy tay tôi cầu xin “Mẹ đừng bỏ con mẹ nhé”. Tôi ôm con ra Hà Nội điều trị. Căn bệnh sau đó đã di căn qua cột sống. Tôi vay mượn khắp nơi mới đủ 130 triệu đồng thay cột sống cho con. Cứ vậy, nhiều năm qua cuộc sống của mẹ con tôi là những tháng ngày bám bệnh viện”, bà Châu kể.
Hành trình hơn 270 ngày giành giật sự sống để sinh con của người mẹ ung thư
Nhắc đến việc mang thai rồi sinh con khi đang mắc ung thư, Tú Anh bảo, 2 năm trước, qua một vài người bạn, em gặp rồi quen biết anh Trương Văn L. (22 tuổi, người làng bên). Cảm thông hoàn cảnh, 2 người trở nên thân thiết, nảy sinh tình cảm với nhau.
Hồ Thị Tú Anh chỉ còn “da bọc xương”. Tú Anh mong bạn đọc giúp đỡ để con chị có tương lai tươi sáng hơn khi chị không còn trên đời.
“Vì sức khỏe của con rất yếu, sợ chúng vượt quá giới hạn sẽ để lại hậu quả khó lường, tôi cũng đã can ngăn, khuyên các cháu giữ khoảng cách với nhau. Nhưng rồi điều tôi lo ngại nhất cũng đến, con gái tôi đã mang thai, khi phát hiện thì cái thai cũng 3 tháng tuổi”, bà Châu kể.
Bác sĩ nói sức khỏe của Tú Anh rất yếu, bệnh hiểm nghèo đã di căn, nếu mang thai sẽ đe dọa tính mạng cả mẹ lẫn con. Bà Châu nhiều lần khuyên con bỏ đứa bé để tiếp tục điều trị. Thế nhưng Tú Anh không chịu, cầu xin bằng giá nào cũng giữ lại đứa bé.
“Em muốn làm mẹ. Em muốn sau này con em sẽ thay em làm chỗ dựa cho mẹ. Mẹ đã vì em mà khổ cả cuộc đời rồi. Mẹ chỉ có em là chỗ dựa duy nhất. Em mà chết rồi mẹ sẽ rất cô đơn. Đây là điều duy nhất em có thể làm cho mẹ”, Tú Anh nói.
Phải gắng gượng lắm, Tú Anh mới cầm được bình sữa cho con bú.
Từ khi biết tin mình mang thai, Tú Anh từ chối các phác đồ điều trị với mong muốn con được chào đời khỏe mạnh. Suốt 5 tháng đầu, dù cơn đau liên tiếp hành hạ nhưng Tú Anh không hề uống thuốc giảm đau mà cắn răng chịu đựng.
Đến tháng thứ 6, bác sĩ phát hiện bệnh lại di căn, có một khối u ở thận. Vì cơn đau liên tiếp, sức khỏe ngày càng yếu nên Tú Anh được chuyển vào bệnh viện tuyến tỉnh để theo dõi.
Thai được 29 tuần, bác sĩ khuyên nên phẫu thuật nuôi thai nhi trong lồng kính nếu không sẽ rất nguy hiểm tính mạng cả mẹ lẫn con. Thế nhưng, sợ con sinh non sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, Tú Anh xin được giữ con trong bụng thêm ngày nào cứng cáp ngày đó.
Bữa ăn đạm bạc của mẹ con Tú Anh.
“Nhiều hôm không còn sức để ăn cơm, uống sữa, lo sợ cái chết cận kề, Tú Anh nhờ mẹ mua cháo rồi nghiền loãng để uống. Có những đêm, cơn đau hành hạ khiến con thức trắng, đôi tay bấm chặt vào thành giường bệnh như để gồng mình chống chọi nhưng không một lời than khóc, kiên cường đến mức khiến tôi lo sợ.
Đến ngày thứ 273 (9 tháng 3 ngày), không còn sức chịu đựng nữa, con mới chấp nhận phẫu thuật. Trước khi lên bàn mổ, bác sĩ gọi tôi vào khuyên nên chuẩn bị tinh thần vì rủi ro đến 80%. Tôi chết lặng khi bác sĩ nói nguy cơ 2 mẹ con tử vong trên bàn mổ là rất cao vì khối u ở thận đã quá lớn, sợ vỡ”, bà Châu kể.
Nhưng rồi phép màu đã xảy ra, bé Nhi chào đời khỏe mạnh, nặng 2,9kg. Tú Anh cũng từng ngày vượt qua cơn nguy kịch, tỉnh lại gặp con.
Phóng viên Dân trí thăm hỏi, động viên gia đình bà Châu.
Sinh con được 18 ngày thì khối u ở thận của Tú Anh bị vỡ. Bác sĩ chỉ định phẫu thuật gấp nhưng khuyên gia đình chuẩn bị tâm lý vì không còn hy vọng. Một tuần sau ngày phẫu thuật, Tú Anh được trả về cho gia đình chuẩn bị lo hậu sự vì không còn khả năng cứu chữa. Nhưng rồi phép màu một lần nữa xảy ra, Tú Anh dần tỉnh lại, phục hồi sức khỏe.
“Nếu em chết, con em sẽ sống thế nào đây?”
Chào đời trong hoàn cảnh đặc biệt, lại không được bú sữa mẹ nhưng bé Nhi rất ngoan và cứng cáp. 5 tháng, bé Nhi nặng 6kg, ăn no lại ngủ. Dù sức khỏe yếu, không thể bồng con thường xuyên nhưng hàng ngày, Tú Anh vẫn ngồi bên cạnh chuyện trò, dỗ dành. Sinh hoạt của 2 mẹ con Tú Anh phụ thuộc hoàn toàn vào người mẹ già.
Chia sẻ với phóng viên Dân trí, ông Hồ Hữu Yên, Trưởng thôn Nghĩa Bắc (xã Quỳnh Nghĩa, huyện Quỳnh Lưu) cho biết, cuộc sống của mẹ con bà Châu trông chờ vào nghề muối. Từ khi Tú Anh mắc bệnh hiểm nghèo, bà Châu vừa lo chăm con rồi nuôi cháu, cuộc sống lâm vào cảnh vô cùng khó khăn.
“Khổ thân, bà Châu không có con, được một đứa con nuôi, ai cũng mong sau này bà ấy có chỗ dựa. Nào ngờ, con bệnh, cháu thơ, bà Châu thêm gánh nặng. Địa phương, bà con lối xóm cũng hỗ trợ, giúp đỡ nhưng chỉ được phần nhỏ. Cuộc sống của 3 mẹ con, bà cháu lúc này đang rất cần sự giúp đỡ từ những tấm lòng hảo tâm”, ông Yên chia sẻ.
Vượt qua bệnh tật, Tú Anh giữ thai và sinh con khỏe mạnh.
Mỗi tháng chỉ tính riêng tiền sữa của bé Nhi đã hết gần 5 triệu đồng, chưa kể tiền thuốc của Tú Anh, chi tiêu sinh hoạt hàng ngày… Suốt 7 năm qua, để có tiền điều trị cho con, bà Châu đã vay mượn trên 400 triệu đồng. Bệnh tật đeo bám, nợ nần chồng chất như dồn người phụ nữ bất hạnh này vào ngõ cụt.
Ngày không thể đi làm, đêm đến, khi con và cháu đã ngủ, bà Châu lại tranh thủ đi cắt cá cho một xưởng chế biến thức ăn gia súc trên địa bàn. Mỗi giờ như vậy bà nhận được 30.000 đồng tiền công. Mỗi đêm may mắn lắm bà làm được 2-3 tiếng, kiếm được khoảng 60.000-90.000 đồng, mua thức ăn, sữa cho con, cháu.
Vừa rồi Tú Anh tái khám, bác sĩ nói buồng trứng của em xuất hiện một khối u và khuyên nhập viện để theo dõi, điều trị. Nghĩ đến người mẹ già yếu, nợ nần chồng chất, con thơ khát sữa, Tú Anh từ chối nhập viện, dành tiền mua sữa cho con.
Tú Anh mong muốn làm mẹ và hi vọng sau này con em sẽ làm chỗ dựa cho mẹ.
Hỏi đến bố của con gái mình, Tú Anh chia sẻ bằng lòng biết ơn. Được biết, suốt thời gian mang thai, Tú Anh được bạn trai thường xuyên quan tâm, chăm sóc. Khi con chào đời, 2 người đã đăng ký kết hôn để làm khai sinh cho con.
“Nhà anh ấy khó khăn lắm, bố mẹ cũng già yếu cả rồi. Anh ấy không có việc làm ổn định, đi phụ hồ nay đây, mai đó. Thi thoảng anh ấy cũng có gửi tiền về mua cho con hộp sữa là em mừng và an ủi lắm rồi. Em không đòi hỏi gì cả mà vẫn thầm biết ơn anh ấy vì dù ở xa nhưng hàng ngày vẫn luôn điện thoại về động viên mẹ con em”, Tú Anh chia sẻ.
Bê mâm cơm tối đạm bạc, bà Châu hướng khuôn mặt đượm buồn nhìn về phía xa xăm khi nghĩ về chặng đường đầy khó khăn phía trước. Cả cuộc đời chịu nhiều thiệt thòi, gánh nặng nợ nần, về già, người phụ nữ này cũng chỉ mong có sức khỏe để rau cháo qua ngày nuôi con, chăm cháu.
Bé Nhi khỏe mạnh và ngoan ngoãn.
Chiều muộn, chia tay mẹ con người phụ nữ bất hạnh, ngước nhìn lại vẫn thấy bà Châu ngồi đó, bên mâm cơm đạm bạc. Một tay bế đứa cháu đang ngủ, tay kia chậm rãi đút từng thìa cháo loãng cho con. Lời thì thào của Tú Anh vẫn đọng lại…
“Em nợ mẹ cả cuộc đời này. Dù không là máu mủ nhưng mẹ chăm sóc em hơn cả ruột thịt. Vậy mà em chưa một ngày báo đáp, lại trở thành gánh nặng cho mẹ. Chỉ hi vọng sau này con em lớn sẽ thay em bên cạnh mẹ.
Vất vả, đau đớn em không sợ, em chỉ sợ chết. Nhìn mẹ già, con thơ thế này, em làm sao nhắm mắt được đây. Mong mọi người rủ lòng thương cứu giúp, cho em cơ hội tiếp tục điều trị để được sống bên con thêm một thời gian nữa”, Tú Anh khẩn cầu.