Đến một thời điểm nhất định nào đó, chúng ta ai rồi cũng sẽ chua chát mà nhận ra, ngoài bố mẹ yêu thương vô điều kiện, thế giới ngoài kia đều ‘cần điều kiện’ mới có thể yêu thương ta.

Câu chuyện về tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ tuy cũ nhưng mỗi khi nhắc lại đều khiến mỗi người cảm thấy rưng rưng xúc động. Giống như những lời tâm sự dưới đây, đọc xong, ai cũng sẽ ‘ngộ ra’ nhiều điều mà thường ngày chẳng thể nắm hết được.

“Khi còn nhỏ, tôi thường phải chịu những trận đòn roi từ chính tay bố mẹ. Ngày ấy thơ bé, tôi luôn cho rằng mình thật oan ức và đáng thương. Thậm chí có lúc, tôi còn nghĩ mình chỉ là đứa trẻ được nhặt về từ bãi rác.

Lớn lên, tôi chẳng còn chịu trận hay bị đánh đòn nữa. Nhưng bước chân ra ngoài xã hội mới thấy, biết bao kẻ không đánh trực diện mà lại âm thầm đánh lén không lường trước được. Họ chỉ chực chờ tôi sơ sẩy, chờ tôi sai lầm để ‘cuỗm đi’ vị trí của tôi.

Trên đời này chỉ có cha mẹ thương con vô điều kiện, còn xã hội này phải có điều kiện mới thương con

Thế rồi, tôi chợt nhớ về thuở xưa và những lời mẹ mắng, lúc ấy mới hiểu những câu trách móc sao vẫn ấm áp lạ thường, dù ‘nặng’ cỡ nào cũng chỉ là mong tôi hãy tuân thủ phép tắc, giữ gìn sức khỏe, như chăm chỉ học hành, tắm rửa đúng giờ, ăn cơm đúng bữa.

Rồi tôi lấy chồng và bắt đầu hiểu ra giá trị sâu sắc của hai tiếng gia đình. Cùng là một công việc như dọn nhà, nếu mẹ tôi nói ‘sao con không làm việc nhà đi, con gái gì mà lười chảy thây chảy nết’ thì tôi sẽ đứng cười hì hì, thậm chí bỏ đi xem phim mặc mẹ càm ràm sau đó.

Thế nhưng khi làm dâu, dù mẹ chồng chẳng nói gì, nhưng chỉ cần người phụ nữ ấy liếc mắt vào đống rác, tôi đã lật đật chạy đi tìm ngay cây chổi. Tôi vừa quét nhà vừa tự hỏi: ‘’Sao mày lại phải sợ, mày sợ cái gì vậy?”

Thế mới thấy, rõ ràng chẳng ở đâu thoải mái, chẳng ở đâu có nhiều tình yêu thương như bên cạnh mẹ cha. Ngày bé không biết trân trọng, ra đời va vấp mới hiểu, chỉ có duy nhất trong gia đình, kể cả khi bị mắng chửi vẫn cảm thấy bình an đến lạ.

Thật đơn giản ‘Bởi vì con là con của bố mẹ’ – vậy là đủ. Bố mẹ không cần phải có điều kiện gì để yêu thương con cái, anh chị em một nhà cũng vậy, không cần phải có điều kiện mới yêu thương lẫn nhau. Tất cả, đều là tự nguyện như một lẽ thường tình.

Dù con có là một đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo hay kẻ chẳng ra gì thì bố mẹ vẫn cứ yêu thương con như thế. Dù con có làm nhiều điều sai trái, để bố mẹ phiền lòng thì cuối cùng bố mẹ vẫn luôn bao dung và tha thứ cho con, vô điều kiện.

CHA LUÔN YÊU CON THEO CÁCH HOÀN HẢO NHẤT – Eteacher

Cuộc đời này, vốn không có bữa ăn nào là miễn phí, ngoài những bữa ăn của bố mẹ. Còn xã hội, muốn được yêu thương vì phải có điều kiện này kia. Và dù trải qua chuyện gì đi chăng nữa, dù đã từng tổn thương thế nào thì cuối cùng tình cảm gia đình vẫn là điều quý giá nhất mà không điều gì có thể thay thế được.

Cuối cùng, giới này rộng lớn đến thế, chỉ có cha mẹ, gia đình ruột thịt mới thương ta vô điều kiện, còn xã hội ngoài kia phải có ‘điều kiện’ mới thương ta.