Mẹ tôi cả đời làm nông dân, tần tảo sớm hôm để lo cho tôi học hết lớp 12. Tôi thi đỗ đại học, mẹ mừng lắm nhưng nước mắt cứ chảy dài.
Thế rồi, mẹ bán mảnh đất 1000m2 được 500 triệu, gửi tiết kiệm để lo cho tôi ăn học đại học ở Hà Nội. Mẹ bảo, cả đời mẹ đầu tắt mặt tối rồi, con phải học thành người để có công ăn việc làm ổn định.
Tôi lao vào học, thi thoảng đi làm gia sư để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Rồi tôi cũng ra trường, định về quê xin việc cho gần mẹ, nhưng không có tiền chạy việc nên quyết bám trụ lại Hà Nội.
Lúc mới ra trường, tôi chạy grab để có tiền trang trải chi phí nhà trọ và sinh hoạt hàng ngày. Sau đó, tôi xin được vào làm nhân viên của một công ty nhỏ, lương 5 triệu/ tháng. Mức lương này cũng chỉ đủ chi phí cho tôi chi tiêu hàng ngày, chưa để ra được đồng nào biếu mẹ.
Hôm vừa rồi về quê thăm mẹ, mẹ vui khi biết tôi đã có công ăn việc làm tương đối ổn định. Mẹ bảo, đời mẹ vất vả, giờ thấy con vậy là yên tâm rồi.
Có bác hàng xóm bảo, mảnh đất mà ngày trước mẹ tôi bán, giờ lên giá 5 tỷ rồi. Vừa rồi người ta mới bán lại, có khi tới đây giá còn tăng vì đất bám mặt đường.
Mẹ tôi chỉ cười, không nói gì. Nhưng tôi thì cứ suy nghĩ mãi. Vì từ lâu, tôi đã có ý nghĩ sẽ dành tiền để mua lại đất cho mẹ. Nhưng cứ đi làm như hiện nay, kể cả lương có tăng lên 20 triệu/ tháng thì tôi cũng không thể đủ tiền mua lại mảnh đất ấy.
Tôi thấy áy náy và rất khổ tâm vì chuyện này.
Minh Lan (Hà Nội) tâm sự với người viết…….