Hôm nay, một cụ già bước vào cửa hàng sửa điện thoại của tôi,lập cập đưa lên 1 chiếc điện thoại :” Nhờ anh sửa hộ lão”. Tôi đưa hai tay ,cung kính đón lấy và cẩn thận xem xét nó.
Sau 1 lúc lâu,tôi gửi trả lại cho cụ và nói: “Cụ ơi,điện thoại của cụ không hỏng gì đâu ạ!” Cụ ngước đôi mắt mờ đục buồn rầu nhìn tôi,giọng run run: “Sao lâu lắm rồi lão không nhận được cuộc gọi nào của con lão?”.
Tôi không thể hiểu tại sao đứa con bao năm dưỡng dục lại có thể bất hiếu,vô ơn như vậy!Thế là từ ngày hôm đó,tôi ghé nhà lão đều đều,mỗi lần ghé đều mang quà bánh hay thức ăn cho lão.Mỗi tối tôi đều ở lại nhà lão hàn huyên,tâm sự.
Qua đó tôi mới biết được, lão dồn hết công sức,tiền của,tâm huyết cho người con trai độc nhất này. Vợ lão qua đời đã được 10 năm.Lễ tang chỉ có mình lão với mấy người bạn già.Còn đứa con độc nhất kia cùng vợ con,không thấy bóng dáng đâu.
Đã mười năm từ đó lão không gặp con trai lão cùng gia đình nó. Khi gọi điện thì nó bảo không quen biết, đã thế còn không về hỏi thăm, chăm sóc lão được lần nào.Khi đứa con kia 18 tuổi, nó ra ở riêng. Lúc đó nhà lão rất khá giả, nhưng chỉ sau vài năm thì tiền của mất mát,tài sản thất thoát vô số. Tra lí do tại sao thì hóa ra, đứa con lão hết lòng yêu thương, chăm chút đã hư hỏng, đi vào con đường nghiện hút, đánh đề, cờ bạc, đã thế mỗi tối còn nhậu say bí tỉ.
Một lần, vợ lão vì quá thất vọng và suy sụp vì nó, đã tự sát thương tâm. Khi gọi cho con trai báo tin mẹ mất, lão sững sờ, sốc tột độ khi nghe nó nói: “Để bà ý chết cũng được,đỡ tốn cơm tốn gạo. Sống làm gì cho chật đất,đằng nào chả chết. Chết thì chết ** luôn đi. Sống làm đ*** gì.”, rồi hắn ta cúp máy, không một lời hỏi thăm, không một chuyến đi về săn sóc, chăm dưỡng cho lão. Từ đó lão suy sụp. Mọi thứ khi hắn chưa 18 tuổi dường như vô cùng xán lạn, con đường bước tiếp rộng mở thênh thang, đầy hi vọng.
Nhưng quá nhiều biến cố khiến cho gia đình lão tan nát. Vợ mất, con bất hiếu, lão sống 1 mình cô đơn, trống trải trong căn nhà lạnh lẽo, không tình thương, không một sự quan tâm, săn sóc. Lão cứ thế buồn tủi sống qua ngày. Có những hôm,tâm trạng lão chùng xuống, đọng lại trong tâm hồn từng 1 thời xuân xanh trẻ trung đầy khát vọng,niềm tin,tâm huyết bây giờ chỉ còn là những đau buồn không tả xiết,sự cô đơn trống vắng chồng chất,dày đặc thêm từng ngày qua đi.
Sau khi nghe câu chuyện về cuộc đời lão,tôi khổ tâm vô cùng. Bất chợt nhớ đến cha mẹ, tôi lại cố gắng kìm nén nước mắt. Mẹ tôi sau khi sinh tôi thì băng huyết sau đó qua đời nhanh chóng. Cha tôi ở lại một mình gà trống nuôi con. Là 1 viên chức Nhà nước,gia đình tôi không đến nỗi nghèo túng hay thiếu thốn. Nhưng năm tôi lên 10,cha tôi vì bảo vệ tôi khỏi 1 vụ tai nạn xe đã qua đời thương tâm. Tôi sống le lói,lạnh lẽo,không chút tình thương từ đó.
Năm 10 tuổi,tôi nghỉ học đi bán hàng rong, sống lay lắt từ ngày này qua ngày khác. Hôm bữa được bữa không,bữa nào hên được nhiều tiền thì chí ít còn có cái ăn,bữa nào mà không có tiền thì nhịn đói,nhịn mặc. Cuộc sống của tôi cứ thế qua đi cho đến 1 ngày tôi tự vực dậy bản thân mình. Tôi đứng lên bằng đôi chân của mình để kiếm sống đường hoàng,lo bàn thờ cha mẹ. Sau ngày đó,tôi cố gắng kiếm tiền bằng hết sức lực.
Nhưng rồi một ngày,khi đi ngang qua phòng ông chủ,tôi tình cờ nghe được 1 đả kích quá lớn nhắm vào tôi : lão chủ đưa tiền lương cho tôi trước đây đều đã bị lão cắt giảm đi gần 3/3 số lương, những gì tôi nhận được chỉ là ba đồng lẻ,không đáng giá nhiều. Trước đây do tôi ngu si, tôi đã quá tin tưởng vào người khác để bị lừa 1 cách thảm hại như vậy. Không lâu sau tôi bị bạn bè phản bội. Đả kích liên tiếp nhắm vào bản thân tôi khiến tôi gục ngã thê thảm, không còn sức bước tiếp.
Tôi mất hết niềm tin và hi vọng vào người khác. Tôi dần dần trở nên ác cảm với bất kì người nào xung quanh tôi. Tôi bị sang chấn tâm lí nặng nề và bị trầm cảm khá nặng. 6 năm gần đây tôi mới bắt đầu tự vực lại bản thân 1 lần nữa,1 lần cuối cùng,1 lần không có hi vọng, không có tin tưởng, không có giúp đỡ của bất kì ai. Tôi đã quá nhân nhượng,mềm lòng,nhẫn nhịn thời gian trước để cuộc sống đi vào ngõ cụt. Lần này,tôi tự nhủ sẽ cứng rắn,không nhẫn nhịn bất kì ai,để không bị tổn thương thêm 1 lần nào nữa. Quá nhiều tổn thương do người gây cho người đã lấn chiếm hết lí trí , xúc cảm và hành động.
Khi gặp lão, tôi bất ngờ nhận thấy tâm hồn lão cũng đã chịu nhiều tổn thương,thậm chí nhiều tổn thương hơn tôi. Tôi và lão – trái tim đã đều bị thời gian làm rách,hằn lại vết thương rỉ máu từng ngày, không bao giờ có thể lành lại. Trong xã hội này, tôi bị lừa, lão bị phản bội, cả hai chúng tôi đều chịu rất nhiều đả kích theo năm tháng. Sự đồng cảm bất tận của cả hai đã khiến tôi có hi vọng. Tôi tin tưởng lão, lão tin tưởng tôi. Tôi coi lão như cha ruột, luôn luôn săn sóc, chăm dưỡng lão để lão có thể thanh thản,yên bình nốt quãng đường đời còn lại.
Tôi đã 35 tuổi,tôi có thể vẫn còn khát vọng,vẫn còn niềm tin.Nhưng lão đã già lắm rồi,niềm tin hay hi vọng đặt hết vào tôi,như cái cách lão đã từng làm với con trai lão.Tôi cố gắng hết sức,tự vực dậy chính mình,để làm chỗ dựa tinh thần vững chãi cho lão suốt quãng đường đời còn lại.Nếu có kiếp sau,được làm người,tôi sẽ nhất định làm con lão,để lão sống thanh thản,yên bình,không sóng gió như kiếp này…..