Trên thế gian này, ɴgườι “khó hiểu” nhất chính là cha và người yêu thương con nhất cũng chính là cha.
Ai trong chúng ta cũng từng nhắc về Mẹ bằng những mỹ từ tuyệt đẹp. Chín tháng mười ngày Mẹ vì con mang nặng đẻ đau, Mẹ dịu dàng bao dung, ôm ấp con vào lòng. Mẹ dành cả tuổi thanh xuân, hi sinh cả một đời vì con. Nhưng mấy ai có thể hướng về Cha với những suy nghĩ dịu ngọt đến thế? Một năm cũng có rất nhiều ngày tôn vinh Mẹ và người phụ nữ, ngày dành cho Cha thì chỉ có một. Nhưng … bao nhiêu người có thể nhớ được. Cha yêu con nhưng Cha không nói. Đến nỗi con lỡ quên đi tình yêu thương của Cha.
Đâu phải tự dưng mà hình ảnh của Cha gắn liền với núi Thái Sơn vững chãi, công lao Cha tựa như non cao, biển rộng. Đó đều là những thứ cao lớn, vĩ đại nhưng rất đỗi âm thầm.
Khác với Mẹ luôn dịu dàng, gần gũi và hay thể hiện tình cảm. Cha thường nghiêm khắc, đôi khi khó tính, lại rất kiệm lời. Hẳn là sức nặng của trách nhiệm gia đình đã khiến cho việc thể hiện cảm xúc của Cha trở nên vụng về. Cha không biết cách để nói lời yêu thương, vô tình khiến tình cảm Cha con thêm xa cách.
Mới ngày nào là bé con, Cha hóa thành ngựa gỗ cho con tha hồ cưỡi. Bờ vai Cha tựa khoang thương gia đưa con đến vùng đất mới. Mới ngày nào, con còn ngồi sau xe Cha lang thang khắp chốn.
Giờ đây, con đã lớn, không còn là bé con cần Cha yêu thương, bảo vệ như ngày nào. Đã đến lúc con đến một thành phố mới để phát triển tương lai. Mỗi khi được về nhà, con lại lao vào vòng tay Mẹ, miệng líu lo kể Mẹ nghe những điều con vừa trải qua, về những người bạn mới. Có bao giờ con nghĩ đến, Cha cũng cần cái ôm đó, cũng muốn được con chia sẻ tâm tư. Càng trưởng thành, khoảng cách của Cha và con ngày càng lớn. Thậm chí, những câu hỏi thông thường bỗng trở nên gượng gạo, những cuộc gọi cũng dần thưa thớt và vội vã.
Cha chưa từng khen con tài giỏi thế nào, nhưng trong lòng lại vô cùng tự hào. Cha không muốn con yêu sớm, nhưng lại hy vọng tương lai con sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hồi con còn nhỏ, cha sẵn sàng làm ngựa cho con cưỡi, cha cũng dám hy sinh tất cả để trở tɦàɴh tấm chắn cho con!
Trên thế giới này, ɴgườι yêu тhươпg ta nhất mà không biểu lộ ra, chính là cha. Người gáпh vác nặng nhất cho ta, chính là cha. Người cô độc nhất,chính là cha! Người trải qua nhiều phong ba nhất, chính là cha. Người được ca tụng ít nhất, cũng chính là cha.’
Cha yêu ơi!
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/ Gáпh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha/ Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ/ Mây trời lồng lộng không phủ kín tình cha”.
Trong đường đời muôn lối tất bật ngược xuôi, cuộc sống với bao lo toan bề bộn cuốn trôi, khi ngoảnh ƌầυ lại thì mẹ cha đã như lá úa trên cây, chỉ cơn gió tɦoảпg là rụng rơi về nguồn cội.
Trên thế giới này, ɴgườι “khó hiểu” được nhất chính là cha!