Bên trong căn nhà tình thương được chắp vá bằng những miếng tôn cũ kỹ, trên vách treo chật kín giấy khen và huy chương của cậu học trò hiếu học. Những tưởng con đường tới giảng đường đại học sẽ rộng mở với em, nhưng gia cảnh nghèo khó đã khiến hành trình ấy trở nên mịt mờ.
Vừa tới đầu hẻm, hỏi nhà của Võ Lê Khánh Duy, học sinh lớp 12A1 Trường THPT Phong Phú, cô Nguyễn Thị Ánh Nguyệt (ngụ ấp 4, xã Phong Phú, H.Bình Chánh, TP.HCM) nói ngay: “Anh chị tìm Khánh Duy à? Có học bổng gì thì giúp cho cháu nó, chứ thương lắm. Thằng bé ngoan và rất dễ thương, nhà nghèo mà học giỏi nổi tiếng khắp cả xóm này luôn. Cả 2 chị em Duy đều rất chịu khó, không đi học thêm gì hết mà học giỏi quá chừng”.
Học giỏi nhưng Võ Lê Khánh Duy lo không có tiền để học đại học
Nữ Vương
Đau không dám chữa vì sợ con không tiền đi học
Đến nhà Duy vào một ngày trời đã dịu bớt cái nắng oi bức đầu hè, nhưng ngồi một lát chúng tôi vẫn đổ mồ hôi nhễ nhại vì mái nhà, tường nhà đều lợp tôn. Chị Lê Thị Ngọc Thủy (mẹ Duy) nói: “Hôm nào nóng quá thì 2 chị em thay phiên nhau xuống dưới bếp có cửa sổ thông ra mé rạch để ngồi học bài cho đỡ nóng”.
Chị Thủy cho biết căn nhà này là nhà tình thương, được UBND xã hỗ trợ một khoản kinh phí nhỏ để làm. Nhưng vì gia cảnh quá khó khăn, không có tiền để thêm vào làm một căn nhà cho hoàn chỉnh, nên phải dùng đỡ tôn cũ để lợp, che xung quanh thay cho tường nhà. Vì thế, mùa nóng ở trong nhà như lò nung. Nhưng điều đó không làm chị em Duy nản chí.
Cả Duy và chị gái (hiện là sinh viên Học viện Cán bộ TP.HCM) đều học giỏi từ nhỏ. 12 năm liền Duy đều đạt thành tích học sinh giỏi, từ lớp 6 đến lớp 12 đều dẫn đầu lớp, trong đó có 2 năm lớp 10 và 11 Duy đứng nhất khối.
Mọi sự đóng góp, ủng hộ em Võ Lê Khánh Duy, học sinh lớp 12A1 Trường THPT Phong Phú (Bình Chánh) quý độc giả vui lòng gửi về chủ tài khoản: Báo Thanh Niên. Số tài khoản: 10006868 – Eximbank – chi nhánh Sài Gòn. Nội dung ghi: giúp đỡ em Võ Lê Khánh Duy; hoặc Báo Thanh Niên sẽ nhận trực tiếp tại tòa soạn, các văn phòng đại diện trong cả nước. Chúng tôi sẽ chuyển số tiền của bạn đọc đóng góp đến em Võ Lê Khánh Duy trong thời gian sớm nhất.
Nhìn những tấm giấy khen treo kín vách tôn mà mắt chị Thủy rưng rưng. Chị thương con dù hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn cố gắng học tập, chưa một ngày đi học thêm; xót vì sợ không đủ khả năng lo cho con học đến nơi đến chốn.
“Trước đây tôi đi may gia công còn có thêm đồng ra đồng vào, từ ngày té bị chấn thương cột sống đến giờ chỉ ở nhà, không làm thêm được gì. Cả nhà chỉ trông chờ vào đồng lương bảo vệ ít ỏi của ba Duy”, nói đến đây chị Thủy nghẹn ngào.
Vì không có tiền để mổ, chị Thủy cắn răng chịu đựng những cơn đau buốt xương thịt hành hạ mỗi ngày. Chị nói: “Bác sĩ bảo nếu không mổ sẽ không thể làm được gì hết, mà sau này tay với chân sẽ yếu dần. Nhưng hoàn cảnh khó khăn quá, làm gì có tiền để mổ, tôi đành ráng chịu, tới đâu hay tới đó. Mỗi lúc đau quá không chịu nổi thì mua thuốc giảm đau uống cầm chừng”.
Mong học ra trường có tiền chữa bệnh cho mẹ
Thầy Nguyễn Hữu Châu, giáo viên chủ nhiệm lớp của Duy, kể tại lễ tri ân của trường vừa rồi, Duy đọc lá thư gửi mẹ khiến cả trường rưng rưng xúc động.
“Trong thư có đoạn Duy viết rằng em không quan tâm đến trường nổi tiếng hay không, có dạy tốt hay không mà điều em quan tâm nhất là học phí của trường đại học đó như thế nào. Vì em hiểu được hoàn cảnh của gia đình nên không muốn đặt thêm gánh nặng cho ba mẹ…”, thầy Châu kể.
Đó cũng đang là nỗi lo canh cánh trong lòng cậu học trò nghèo hiếu học. Mỗi ngày ngồi vào bàn học, Duy không thể nào tập trung hoàn toàn cho việc học bởi những câu hỏi “tiền đâu để đóng học phí, làm sao để ba mẹ bớt khổ” cứ bủa vây em. Duy cũng đã từng nghĩ đến việc nghỉ học giữa chừng để đi làm phụ giúp gia đình, nhưng rồi ý chí đã kéo em lại.
Trên vách tôn cũ kỹ, ngoài giấy khen còn có cả huy chương. Đó là thành tích của Duy trong những cuộc thi học sinh giỏi toán. Duy đã từng đoạt huy chương bạc cấp huyện, huy chương đồng cấp thành phố dù em chưa một lần được ôn luyện hay học thêm nâng cao.
Đó cũng chính là “gia tài”, là nguồn động lực lớn nhất của gia đình chị Thủy. “Thấy con ham học và học giỏi như vậy nên vợ chồng tôi động viên nhau cố gắng. Tôi có thể chịu đựng đau đớn, nhưng sẽ rất xót xa nếu con mình vì không có điều kiện mà dang dở tương lai. Một mình chị Duy học đại học đã quá khó khăn rồi, nên nghĩ đến việc sắp tới Duy vào đại học là vô cùng lo lắng, ăn không được mà ngủ cũng không yên. Tiền đâu mà lo cho con đi học… Tôi thật sự không biết phải làm sao”, chị Thủy bộc bạch.
Trên vách nhà treo chật kín giấy khen của hai chị em Duy
Do hoàn cảnh khó khăn nên Duy tự ý thức phải nỗ lực nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn để bắt kịp với các bạn bè trong lớp.
“Em tự học nên phải nỗ lực rất nhiều, bài nào khó quá em hỏi thêm bạn bè và thầy cô. Mỗi lúc học bài, em luôn nghĩ đến tương lai của gia đình. Em mong ước gia đình sẽ có thu nhập ổn định hơn và cũng muốn sau này kiếm được một số tiền để chữa bệnh cho mẹ”, Duy nói về động lực của mình.
Nhắc về cậu học trò của mình, thầy Nguyễn Hữu Châu không giấu được sự tự hào, nhưng cũng đầy nỗi lo âu: “Duy rất nghị lực và học rất giỏi. Với khả năng của em chắc chắn sẽ đậu được đại học với điểm cao, nhưng tôi cũng lo lắng vì hoàn cảnh gia đình sẽ không lo được cho em học đại học. Gia đình em rất khó khăn, học THPT mà lúc đầu nhà chỉ có chiếc xe đạp nên phụ huynh phải chở em đi học mỗi ngày, sau này mới được người ta cho một chiếc xe đạp khác để em tự đi học”.
Cậu học trò hiếu học ấy ước mơ sẽ theo học ngành công nghệ thông tin của Trường ĐH Khoa học tự nhiên TP.HCM. Nhưng ước mơ ấy của em có thể sẽ không thành hiện thực, khi tiền ăn hằng ngày của gia đình còn thiếu trước hụt sau, thì lấy đâu ra tiền để em viết tiếp ước mơ đời mình.