Có lẽ trong đời, ai cũng sẽ ít nhất 1 lần bị phản bội bởi người được mệnh danh hai chữ ‘tình yêu’. Có những người may mắn hơn thì không phải trải qua cung bậc ấy nhưng có lẽ, đó chỉ là số ít có lẻ.
Có một câu nói rất đúng về đàn bà khi yêu: “Women forgive but never forget” – Đàn bà tha thứ nhưng không bao giờ quên. Một câu nói vừa thể hiện sự mạnh mẽ kiêu hãnh của đàn bà, bởi cô ấy có thể tha thứ và vượt qua nỗi đau để bước tiếp.
Nhưng nó cũng nói lên sự bất an yếu đuối – bởi cô ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được cái nỗi đau mà người khác đã gây ra. Và người đàn bà ấy hẳn cũng rất thông minh, bởi cô ấy chọn bước tiếp nhưng không mù quáng để tình yêu làm lu mờ lý trí.
Câu nói này đặc biệt đúng với những cô gái đã từng bị phản bội và chọn ở lại. Họ đau đớn, họ tổn thương, họ sẽ không bao giờ quên sự bẽ bàng ấy, không bao giờ cho phép mình hoàn toàn tin ai đó nữa. Nhưng, họ cũng vẫn sẽ tha thứ, và họ vẫn sẽ cho tình yêu một cơ hội thứ 2.
Nếu bạn đã từng bị phản bội, hẳn bạn sẽ nhớ cái cảm giác khi từng dòng tin nhắn, từng bức ảnh hiện ra trên màn hình điện thoại. Một cảm giác vừa như thể “à ta bắt được nhà ngươi rồi”, vừa không dám tin những gì đang phơi bày trước mặt mình là sự thật. Nỗi sợ hãi biến thành cơn đau chí mạng, một cú đâm thẳng vào lồng ngực và khiến bạn choáng váng, ngạt thở trước những gì diễn ra sau lưng mình.
Không còn gì có thể bào chữa cho sự thật này nữa, bạn đau đớn đổ gục xuống, chấp nhận nó trong một mớ hỗn độn những cảm xúc bẽ bàng, vụn vỡ vì niềm tin bị sụp đổ, nỗi đau tâm lý hiển hiện rõ ràng trên da thịt như thể một cơn đau vật lý.
Bị phản bội là nỗi đau lớn nhất, xót xa nhất, tủi hổ nhất và cũng oan trái nhất trên đời. Bởi lẽ, dù bạn không làm gì sai, nhưng kẻ phản bội đã tước đi cái quyền được tiếp tục yêu thương vô điều kiện của bạn, đẩy bạn vào tình thế phải tuyên án một cách công bằng cho tội lỗi mà họ gây ra, bắt bạn lựa chọn giữa lòng kiêu hãnh của bản thân và tình yêu mà bạn tưởng như không thể sống thiếu.
Một khi đã bị phản bội, mối tình tưởng chừng đẹp như mơ đi vào ‘ngõ cụt’, lỗi không nằm ở những cô gái, họ không phải người đặt dấu chấm hết cho chuyện tình đang rất đẹp đẽ của mình.
Lỗi nằm ở những người đàn ông không biết nói không với những cám dỗ xung quanh. Lỗi nằm ở người không đủ bản lĩnh để ngoảnh mặt trước sự chủ động của một cô gái mới. Lỗi nằm ở những kẻ tự cho mình là giống loài chinh phục, luôn tìm kiếm một cột mốc – một chiến lợi phẩm mới để kể lể, khoe mẽ với bạn bè và làm đẹp “bảng thành tích của bản thân”.
Đàn ông cho rằng chỉ cần mình phân định rạch ròi giữa vợ và người tình, yêu đương chân chính và cảm nắng linh tinh – là đủ đàng hoàng để tìm kiếm một mối quan hệ ngoài luồng, chỉ cần họ không có ý định rời bỏ vợ và người yêu của mình – thì việc léng phéng với một cô nào đó cho vui là hoàn toàn vô hại.
Và cuối cùng, một chuyện tình đẹp kết thúc, một gia đình tưởng chừng ấm êm tan vỡ, một người quay lưng ra đi với bản tính ‘thích đổi gió’ còn một người loay hoay, đau khổ mà cho đến tận cuối đời cũng không thể tốt nghiệp được bài học ‘thứ tha’.