Đọc câu chuyện của người mẹ ấy, ai cũng cảm thấy xót xa thương cảm.
Người phụ nữ này sinh năm 1963, chị sống tại Mê Linh, Hà Nội. Do ảnh hưởng từ người cha thương tật khi tham gia kháng chiến nên từ nhỏ nhận thức và thể trạng chị không được như những người phụ nữ khác.
Hoàn cảnh khó khăn, lớn lên chị rời quê hương đi làm công nhân trong miền Nam, tới khi bị phụ tình, chị mang con về quê nuôi trong sự điều tiếng của người đời. Mặc cảm hoàn cảnh mà ít giao tiếp với ai, 2 mẹ con năm nào cũng thuộc diện hộ nghèo, lại lắm bệnh tật.
Để mưu sinh nuôi con, chị lam lũ khổ cực làm phụ hồ rồi sau đó xin được việc quét dọn rác trong khu công nghiệp. Bao tình thương chị dành hết cho con trai nhưng tới khi trưởng thành, con giao du với bạn bè xấu và có biểu hiện hư hỏng, ham chơi điện tử.
Vì chiều lòng con mà cuối năm 2017 chị đi vay mượn tiền mua trả góp cho con xe máy, điện thoại… những tài sản này đều bị cháu cầm cố vay tiền làm mẹ nhiều lần phải chuộc về. Cũng từ đó mà mẹ con thường xảy ra mâu thuẫn. Càng khuyên bảo cháu thì cháu càng phản ứng hơn với mẹ và họ hàng.
Thương con và lo cho con bị hư hỏng nên hàng đêm chi đã khóc trong sự bất lực. Bao tình thương yêu và động lực sống đến ngày hôm nay đều là vì con.
Bị kịch đã xảy ra…
Trong lúc đầu óc không tỉnh táo, lo rằng sau này mình nhắm mắt xuôi tay không ai lo cho con nên chị đã tự tay tước đi cuộc sống của con trai mình.
Quá trình điều tra, chị khai rõ hành vi phạm tội trong nước mắt và sự day dứt lương tâm. Lý do chị hành động là vì quá thương con, lo sợ con bị hư hỏng…Kể từ ngày đó, không đêm nào chị ngủ được. Nỗi ân hận và sự thương nhớ con đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Bệnh tình ngày càng thêm trầm trọng.
Ngày ra tòa xét xử, với thân thể nhỏ bé ốm yếu, chị đã khóc và không thể đứng vững nổi. HĐXX tuyên phạt chị 14 năm tù, bởi dù xuất phát từ lý do nào đi chăng nữa thì những gì chị đã làm cũng không thể chấp nhận được, và việc phải trả giá cho hành vi sai trái là điều hoàn toàn xứng đáng.
Vụ án đau thương đã khép lại và mặc dù đã được họ hàng chăm lo cũng như có sự giúp đỡ của cán bộ trại giam nhưng do bệnh hiểm nghèo và đặc biệt là sự đau khổ, day dứt, thương nhớ con nên cơ thể đã gầy yếu nay còn nghiêm trọng hơn.
Sau gần 02 năm sống trong sự đau khổ và bệnh tình thì nay gia đình cho hay chị đã qua đời và được đưa về về quê hương an táng. Xin vĩnh biệt một kiếp người quá bi thương.