“Tôi đã mất đi 4 đứa con rồi. Mỗi lần chúng ra đi, tôi đau đớn như bị ai đó cắt đi một phần trên cơ thể mình. Giờ đứa còn lại đang nguy kịch không tiền cứu chữa, quỳ xin mọi người cứu lấy con tôi”.
Chị Lê Thị Hòa (41 tuổi, trú xóm 14, xã Quỳnh Tân, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An) quỳ sụp trên chiếc giường nhỏ, chắp tay khẩn cầu trong nước mắt. Tiếng chị nấc nghẹn hòa vào lời cầu xin như bị dính vào nhau.
Tôi hiểu được nỗi đau của chị. Nỗi đau tận cùng của một người mẹ khi lần lượt mất đi 4 đứa con thơ. Chị từng gục ngã nhiều lần nhưng vẫn gắng ngượng để cầu xin cho đứa con còn lại đang héo hon từng ngày có cơ hội sống.
4 đứa con chết yểu, đứa còn lại nguy kịch
Chị kể trong nước mắt, năm 2002 niềm vui sinh con trai đầu lòng là Văn Đức T. chưa trọn thì đứa trẻ có biểu hiện đi ngoài, mệt mỏi. Điều trị được một thời gian thì bệnh tình lại tái phát. Đến tháng thứ 8 thì đứa trẻ qua đời.
Năm 2009, chị Hòa sinh tiếp bé gái là Văn Thị H. nhưng cũng chỉ được 7 tháng tuổi là mất vì cùng chung chứng bệnh trên.
Nỗi đau chưa kịp nguôi thì con gái Văn Thị P. (SN: 2011) và con trai Văn Đức M. (2013) đều lần lượt chết yểu khi vừa 6, 7 tháng tuổi cũng cùng những triệu chứng như những anh chị trước.
Chị Hòa đau đớn kể về 4 lần mất con. 4 đứa con chị đều chết yểu vì bệnh tật
“Mỗi lần bất lực nhìn con qua đời, tôi đau như bị ai đó cắt đi từng phần trên cơ thể. Tôi từng gục ngã, từng bất lực nghĩ đến cái chết, từng trầm cảm suốt thời gian dài.
Người ta mất đi một đứa đã đau đớn lắm. Đằng này, ông trời không thương, bắt cả 4 đứa con của tôi cùng chung số phận”, chị Hòa đau đớn.
Ngày mang thai bé Văn Đức Vinh (4 tuổi) vợ chồng chị Hòa tiếp tục sống trong lo sợ đứa trẻ chào đời có chung số phận như những đứa con bạc phận trước đây.
Ảnh minh họa: Internet
Bé Vinh chào đời đã gánh chịu bất hạnh vì căn bệnh hiểm nghèo.
“Con trai tôi cất tiếng khóc chào đời yếu ớt rồi lịm dần, cơ thể tím tái, phải chuyển lên tuyến trên cấp cứu. Bác sĩ kết luận con mắc bệnh “dự trữ thể tiêu bào”, nói dễ hiểu là bệnh tim to. Đây là một căn bệnh hiểm nghèo, hiếm gặp. Trên thế giới chỉ 9 người mắc và con trai tôi phải gánh chịu bất hạnh khi là 1 trong số 9 trường hợp đó”, anh Văn Đức Lực (40 tuổi, chồng chị Hoà) thở dài chia sẻ.
Cũng từ đó, sự sống bé Vinh phụ thuộc vào bệnh viện. Cứ đều đặn tháng 2 lần, chị Hòa lại vượt hàng trăm cây số ôm con ra Hà Nội thăm khám, điều trị theo định kỳ.
Ảnh minh họa: Internet
Bé Vinh mắc bệnh dự trữ thể tiêu bào (bệnh tim to – PV) trên thế giới chỉ 9 trường hợp mắc phải căn bệnh này.
Bệnh tật hành hạ khiến sức khỏe bé Vinh ngày càng yếu. 4 tuổi nhưng đứa trẻ vẫn chưa biết đi, đứng không vững, chưa biết nói, suy dinh dưỡng, chỉ nặng 10kg. Hơi thở mệt nhọc, khóc một lúc là cơ thể đứa trẻ tím tái, lịm dần, nếu không phát hiện kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng,
Để cứu con, mẹ sẵn sàng quỳ lạy cả thế giới
Kinh tế gia đình phụ thuộc vào 3 sào ruộng cùng những ngày công phụ hồ bấp bênh ngày làm ngày nghỉ của anh Lực. Vì con bệnh tật nên anh Lực không dám đi làm đâu xa. Tiền công phụ hồ 280 nghìn đồng/ngày chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt gia đình một cách tằn tiện.
Vì con mắc trọng bệnh nên chị Hòa không dám rời con nửa bước, không thể làm gì kiếm thu nhập. Ngoài con cái bệnh tật, họ còn phụng dưỡng mẹ chồng già yếu.
Suốt 4 năm qua, để có tiền tháng 2 lần ôm con ra Hà Nội thăm khám định kỳ, điều trị, vợ chồng chị Hòa đã vay mượn khắp nơi với số tiền trên 200 triệu đồng từ người thân, bạn bè, ngân hàng, nặng lãi.
Ảnh minh họa: Internet
Đã 4 tuổi Vinh chưa biết đi, đứng không vững, chưa biết nói, héo hon từng ngày.
“4 năm qua vợ chồng tôi trông chờ vào những đồng tiền vay lãi khắp nơi để chữa bệnh cho con. Nợ nần chồng chất, lãi mẹ đẻ lãi con mà con trai vẫn héo hon từng ngày. Giờ vợ chồng tôi không thể nhìn đâu vay mượn tiếp để đưa con đi viện nữa rồi.
Tôi đã mất đến 4 đứa con, giờ không đủ sức để đau thêm lần nữa. Chỉ mong con được sống khỏe mạnh thì cả đời này vợ chồng tôi làm để trả nợ cũng cam lòng”, anh Lực nhìn con đau đớn.
Chị Hòa khóc hết nước mắt cầu xin sự giúp đỡ từ cộng đồng để giữ mạng sống cho đứa con con lại.
Ôm con trai vào lòng, nước mắt chị Hòa lại rớt trên khuôn mặt khô gầy khi nghĩ đến những ngày dài đầy khó khăn phía trước, đến nỗi đau mà con trai còn lại đang gồng mình gánh chịu.
“Tôi không dám rời mắt khỏi con, sợ khi quay lại không còn cơ hội gặp con nữa. Tôi đã mất cả đàn con rồi, giờ lại bất lực khi đứa còn lại đang héo hon từng ngày không tiền cứu chữa. Sự sống của con đang bị đe doạ, nếu buông tay lúc này thì con sẽ chết mất.
Để cứu con, tôi sẵn sàng quỳ lạy cả thế giới. Tôi chắp tay quỳ xin ông bà, anh chị thương tình nắm lấy tay con tôi, cho con một cơ hội sống. Tôi không thể chịu đựng nếu mất con thêm một lần nữa”, Chị Hòa khẩn cầu.