Mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác, chị Nguyễn Thị Thùy (26 tuổi, ngụ TP.Đà Nẵng) quyết “chiến đấu” hết sức vì không muốn con phải mồ côi.
Câu chuyện người mẹ mắc ung thư hạch bạch huyết kiên cường khiến nhiều người vừa xót xa nhưng ngưỡng mộ về sự lạc quan, ý chí thép chiến đấu với bệnh tật.
Những ngày ung thư, chị Thùy giữ bình tĩnh, lạc quan vì 2 con
“Gửi 2 con của mẹ…”
Dòng thư mà chị Thùy gửi cho 2 con nhỏ, đang học lớp 4 và lớp 1, đã khiến cộng đồng mạng rơi nước mắt: “Gửi 2 con của mẹ! Mẹ chưa bao giờ than trách số phận mẹ sao lại nhiều trái ngang như thế. Mẹ biết rằng cuộc đời này đã trao cho mẹ thứ quý giá nhất đó là 2 con. Các con hỏi mẹ rằng: “Mẹ ơi! Các bạn nói với con mẹ bị ung thư, có phải ung thư sẽ chết không mẹ?… Không con à! Ung thư không phải là dấu chấm hết miễn là chúng ta có nỗ lực, niềm tin thì chắc chắn sẽ vượt qua. Vì các con, mẹ sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng”.
Tháng 6.2022, chị Thùy bất ngờ phát hiện mình bị ung thư khi trong người nổi lên nhiều hạch bất thường. Chị sốc, bất ngờ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, không khóc. Nghĩ tới 2 con nhỏ, nghĩ tới chồng và cha mẹ của mình, chị tự nhủ rằng mình phải lạc quan, dũng cảm đối mặt với ung thư. Bởi buồn bã, khóc lóc cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng chị đang mắc ung thư.
Chồng và các con là động lực lớn nhất của chị Thùy
“Sau đó, tôi điều trị bệnh tại BV Đà Nẵng cho tiện, vì 7 – 8 năm nay, vợ chồng tôi thuê trọ, sống và làm việc tại đây. Những ngày truyền hóa chất là những ngày tháng kinh khủng nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi không ăn uống được, nôn ói liên tục, cũng không thể tự vệ sinh, ăn uống hệt như một đứa trẻ. Lúc này, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không qua khỏi. May mắn lúc đó, tôi có sự đồng hành của gia đình”, chị nhớ lại.
Ám ảnh lớn nhất của chị Thùy là những đợt truyền hóa chất đầu tiên
Tóc bắt đầu rụng, đầu chị Thùy lởm chởm. Lúc này, chị quyết định cạo hết tóc của mình. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, chị khóc nhiều đến thế. “Nhưng rồi mọi thứ cũng qua. Những đợt truyền hóa chất tiếp theo, cơ thể tôi bắt đầu thích nghi, mọi thứ cũng trở nên dễ dàng hơn. Giờ đây, sau 6 đợt truyền hóa chất, tôi thấy sức khỏe của mình đã khởi sắc. Tôi biết cuộc chiến phía trước còn là một hành trình dài, nhưng tôi chưa từng có ý định bỏ cuộc. Tôi phải sống, sống để nuôi con”, chị nói về động lực của mình.
“Cảm ơn những nhà hảo tâm”
Lấy chồng năm 18 tuổi, chị Thùy và anh Lê Triệu Vỹ (30 tuổi) thuê một căn trọ nhỏ ở Q.Cẩm Lệ (Đà Nẵng), làm công nhân. Khi chị bệnh thì anh cũng bỏ việc công nhân, làm nghề tự do để có thời gian chăm con, chăm sóc vợ bệnh được chu đáo và chủ động hơn. Thế nhưng với đồng lương ít ỏi, trụ cột gia đình như anh cũng không thể nào đủ để nuôi 2 con và giúp chị điều trị. “May mắn tôi có sự giúp đỡ của gia đình, bà con láng giềng và cả những nhà hảo tâm. Những lúc khó khăn, kiệt quệ, tôi đã nhờ tới sự giúp đỡ của họ, chính vì thế mới trụ được đến ngày hôm nay. Thật lòng tôi và chồng con không biết nói làm sao để diễn tả hết được sự biết ơn của mình dành cho những sự giúp đỡ đó”, chị Thùy nói.
Anh Vỹ cho biết vợ mình là một người dũng cảm và kiên cường. Thương vợ, anh luôn đồng hành và là chỗ dựa vững chắc của chị. Với người chồng, còn được chăm sóc vợ, thấy vợ khỏe lên mỗi ngày là một niềm hạnh phúc rất lớn. “Mới đây, tôi bị tai nạn giao thông, vậy là 2 vợ chồng cùng nằm viện. Vợ tôi dù đang bệnh cũng phải chăm sóc cho tôi. Hiện tôi vừa được về nhà, hy vọng là sớm lành để đi làm trở lại”, anh cho biết.
Từ ngày mắc bệnh, chị Thùy nói rằng mình trân trọng mỗi ngày trôi qua, từng giây, từng phút. Chị sẽ không ngừng chiến đấu, không ngừng lạc quan để ở lại với các con, với chồng càng lâu càng tốt. Ước mơ lớn nhất của chị lúc này chính là chiến thắng được căn bệnh này một ngày không xa.