22h đêm, khu nhà trọ ở cổng bệnh viện đã chuẩn bị tắt đèn đi ngủ cũng là lúc chị Liên bế con trai trở về sau nửa ngày đi bán hàng rong. Cậu bé bị bại não, theo mẹ kiếm tiền bám trụ gần bệnh viện.
Chị Đinh Thị Liên (thôn Bối Khê, xã Chuyên Mỹ, huyện Phú Xuyên, Hà Nội) hiện đang ở trọ tại cổng Bệnh viện Nhi TW. Theo những người cùng khu trọ kể lại, chị Liên đưa con đi điều trị đã 2-3 năm nay, hoàn cảnh éo le của chị, ở đây ai cũng biết. Sống cảnh không có chồng, ngày ngày chị đi bán hàng rong với những bông tăm, bật lửa, giẻ rửa bát… để kiếm chút tiền chữa bệnh cho con trai bị bại não.
Thân hình nhỏ thó và đen nhẻm, chị ngồi thụp xuống nền nhà trọ, mệt mỏi và bắt đầu nhai rệu rã nắm xôi mua từ hồi chiều còn ăn dở. Cậu bé Đinh Hoàng Gia Hiếu ọ ẹ được một chút rồi lăn ra ngủ nên đây là giây phút hiếm hoi chị được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Gương mặt lấm thấm mồ hôi, chị mệt lả: “Nay chị cõng con đi được mấy phố, bán cũng được 70 nghìn em ạ. Chị lên trên này chữa bệnh cho con cũng mấy năm rồi, lúc xin được rửa bát thuê cho mấy hàng phở ở đây thì đi, còn chủ yếu là đi bán hàng rong thế này vì còn cõng con đi được, chứ không nó khóc lắm” – chị Liên tâm sự.
Đôi mắt buồn, chị tâm sự bản thân không may mắn có được một mái ấm gia đình cho riêng mình. Lúc sinh Hiếu, chị ngỡ tưởng có được cậu con trai sau này dựa vào nhưng không ngờ sau những biểu hiện bất thường của cậu bé, chị bế con đi khám thì mới tá hỏa biết con bị căn bệnh bại não phải nhập viện điều trị ngay.
“Ngày nhận tin con bệnh, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn trước mắt chị. Ôm con mà không tin được rằng con mình lại bị bệnh. Ở nhà chị còn 1 cháu lớn nữa, chị vội vã gửi ông bà rồi bế Hiếu lên viện… Thấm thoắt cũng mấy năm rồi em ạ”.
Chị Liên tâm sự một hồi, hai hàng nước mắt cũng đã bắt đầu lăn dài xuống má. Căn nhà trọ loang loáng ánh điện trong đêm, héo hắt rọi xuống chỗ chị ngồi. Chị bỗng bật khóc, tự hỏi: “Sao chị lại rơi vào tình cảnh này em ơi?”.
Hoàn toàn không có thu nhập gì, bố mẹ ở quê thì già yếu, lại phải còng lưng chăm con gái lớn giúp chị, còn ở trên này, chị vật lộn để chăm Hiếu. Để có thể kiếm thêm được chút tiền cho việc điều trị của con, lúc chị xin đi rửa bát thuê cho mấy quán cơm, phở ở cổng bệnh viện, lúc đi bán hàng rong. Kể về việc chị Liên đi làm, chị Bùi Thị Lan (người nhà đi chăm con bệnh ở cùng khu trọ với chị Liên) cho biết:“Mấy lần em nó đang rửa bát thì phải chạy về vì thằng bé Hiếu quấy khóc, gào thét khi không thấy mẹ, vì thế mà hai mẹ con thường cõng nhau đi bán hàng rong là chủ yếu. Chúng tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của em ấy vì người gầy còm, ngoài 30kg thế kia, nếu mà vật xuống ốm thì không biết lấy ai lo cho thằng bé Hiếu”.
Hàng ngày chị và con đi bán bông tăm, kẹo cao su… kiếm chút tiền cho con chữa bệnh.
Thương mẹ con chị Liên, những người trong xóm trọ cũng thi thoảng mang qua cho Hiếu bát cháo hay suất cơm từ thiện vì chị Liên bận đi làm, có nhiều hôm không lấy được. Cũng nhờ những suất cơm cháo ấy mà mẹ con chị mới cầm cự được qua ngày, chứ nếu không thì…
“Tiền ở trọ mỗi ngày là 70 ngàn đồng, tiền thuốc, tiền tập cho con nữa… Có chỗ nào vay được là chị đều đã hỏi rồi. May mắn là tiền ăn gần như chị ít mua lắm, thi thoảng con thèm quá thì mua cho con quả cam hay hộp sữa thôi, còn mẹ con sống được là nhờ cơm, cháo từ thiện em ạ” – chị Liên thật thà kể chuyện.
Về bệnh tình của Hiếu, bác sĩ Nguyễn Thị Hương Giang – Khoa Phục hồi chức năng, Bệnh viện Nhi TW chia sẻ: “Cậu bé Đinh Hoàng Gia Hiếu là bệnh nhân của chúng tôi, đã và đang theo điều trị căn bệnh bại não. Hoàn cảnh gia đình của chị Liên chúng tôi cũng nắm được là rất khó khăn, mẹ thường xuyên phải đi bán hàng rong để kiếm tiền chăm con. Tại khoa những gì có thể miễn, giảm cho con thì chúng tôi cũng tạo điều kiện hết mức, tuy nhiên cũng có nhiều khoản mà gia đình buộc phải chi trả”.