Đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới, nhặt rác trên phố… là hình ảnh của Diêu Viễn – chàng thủ khoa đại học danh tiếng năm nào.
Năm 2020, cảnh sát Thượng Hải tìm thấy trong một ngôi nhà hoang một người đàn ông vô gia cư tên Diêu Viễn (49 tuổi), kiếm sống bằng nghề nhặt rác và ăn xin. Vì thương hại, cảnh sát đã đưa người này đi để chăm sóc một thời gian.
Ban đầu, Diêu Viễn ở trong trạng thái tuyệt vọng, đầu óc không bình thường. Tuy nhiên sau này, khi đã tỉnh táo trở lại và trả lời câu hỏi của cảnh sát, Diêu Viễn mới tiết lộ danh tính “không phải dạng vừa” của mình.
Diêu Viễn nhặt rác, ăn xin ở Thượng Hải suốt 12 năm trước khi được cảnh sát tìm thấy (Ảnh: Internet).
Hóa ra, Diêu Viễn từng là chàng thanh niên được nhận vào Học viên Công nghệ Bắc Kinh với tư cách là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học toàn Trung Quốc năm 1990. Sau đó, Diêu Viễn còn là người có một công việc không tồi và là niềm ghen tị của mọi người ở quê nhà Hồ Bắc.
Vậy mà 12 năm sau, Diêu Viễn lại trở thành một người ăn xin với mái tóc rối bù và quần áo bẩn thỉu. Khi chứng kiến cảnh này, mọi người không khỏi xót xa, tự hỏi Diêu Viễn đã trải qua những gì trong suốt 12 năm qua.
Dưới đây là câu chuyện của Diêu Viễn:
Diêu Viễn sinh ra ở tỉnh Hồ Bắc và là một cậu bé có thành tích học tập xuất sắc. Tuy nhiên, sau một thời gian học tại Học viện công nghệ Bắc Kinh, Diêu Viễn phát hiện ra rằng hầu như tất cả các bạn cùng lớp đều rất thông minh và là “thiên tài” ở quê hương của họ.
Họ cũng sở hữu những tố chất mà chàng thủ khoa sở hữu. Dần dần, Diêu Viễn không còn nổi bật như xưa, điểm số tuy vẫn thuộc top đầu nhưng có nhiều người đã vượt qua ông. Điều này khiến Diêu Viễn không kịp thích ứng và cho rằng mình chỉ còn là người bình thường. Dù cố gắng bao nhiêu, Diêu Viễn cũng không thể trở thành người giỏi nhất.
Tuy nhiên, cuối cùng, Diêu Viễn vẫn tốt nghiệp loại xuất sắc và được nhận vào một viện nghiên cứu khoa học tại Bắc Kinh. Năm 2008, vì thấy công việc tương đối nhàm chán, Diêu Viễn quyết định nghỉ việc sau 9 năm, đến Thượng Hải tìm cơ hội mới.
Cha mẹ Diêu Viễn dù không hiểu quyết định này nhưng cũng không ngăn cản, chỉ khuyên con nên suy nghĩ kỹ kẻo sau này hối hận.
Đến Thượng Hải, Diêu Viễn tràn ngập kỳ vọng về tương lai mới. Thế nhưng, thực tế lại không được tươi sáng như mong muốn của Diêu Viễn. Tại đây không thiếu sinh viên tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng và không ít người giỏi hơn Diêu Viễn.
Sự cạnh tranh khốc liệt khiến Diêu Viễn vật lộn xin việc từ công ty này đến công ty khác. Cuối cùng, Diêu Viễn cũng xin được việc. Nhưng chỉ sau một thời gian, ông lại cảm thấy không thể hòa nhập và cạnh tranh được. Kết quả là ông xin nghỉ việc và tìm kiếm cơ hội mới.Thế nhưng, Diêu Viễn lại không thể ngờ tới đó là thời điểm xảy ra cuộc khủng hoảng tài chính thế giới. Hầu hết tất cả các công ty ở Thượng Hải đều sa thải nhân viên, đẩy họ vào cảnh tìm việc làm trong tuyệt vọng.
Về phần mình, sau một thời gian không tìm được việc, Diêu Viễn đã tiêu hết tiền tiết kiệm và bắt đầu lang thang trên đường phố, kiếm sống bằng nghề ăn xin và nhặt rác. Vì không có tiền và xấu hổ, Diêu Viễn cắt đứt liên lạc với gia đình, bạn bè và đồng nghiệp.
Cha mẹ ở quê rất lo lắng và từng đến Thượng Hải để tìm Diêu Viễn, thậm chí báo cả cảnh sát nhưng đều không thấy tung tích của con trai. Sau vài năm, họ đành chấp nhận rằng có lẽ Diêu Viễn đã không còn sống nữa rồi từ bỏ việc tìm kiếm.
Bước ngoặt xảy ra vào năm 2020, khi cảnh sát Thượng Hải liên lạc với cha mẹ của Diêu Viễn và cho họ xem hình ảnh của một người đàn ông gầy gò, mệt mỏi. Mới gần 50 tuổi nhưng Diêu Viễn trông như một cụ già 70.
Do lâu ngày không tiếp xúc với mọi người, Diêu Viễn có triệu chứng rối loạn tâm thần, trầm cảm và mất trí nhớ. Cha mẹ Diêu Viễn xác nhận đó chính là con trai mất tích nhiều năm qua. Sau khi gia đình đoàn tụ, dưới sự chăm sóc của cha mẹ và những người thân khác, Diêu Viên đã hồi phục rất nhiều và đang trau dồi lại các kỹ năng sống để quay lại làm người bình thường.
Diêu Viễn ở hiện tại (Ảnh: Internet).
Thời điểm hiện tại, Diêu Viễn không còn chạy trốn và cảm thấy xấu hổ vì thất bại trong sự nghiệp của mình. Thay vào đó, ông chấp nhận sự thật rằng bản thân không còn xuất sắc như xưa và tìm cách để ổn định cuộc sống.